Có
một người đàn ông già ốm yếu chuyển đến sống cùng với người con trai,
con dâu và một cháu trai bốn tuổi. Ông đã quá già nên bàn tay ông run
run, mắt thì mờ và những bước đi loạng choạng.
Một
hôm cả nhà cùng nhau ăn bữa tối nhưng bàn tay người cha già run rẩy nên
rất khó khăn trong việc ăn uống, ông đã làm rơi vãi thức ăn xuống sàn.
Khi ông cố cầm lấy chiếc cốc thì sữa lại sóng sánh ra khăn trải bàn.
Người
con trai và người con dâu bắt đầu trở nên khó chịu với tình trạng bừa
bộn của ông. Người con trai bèn nói với vợ: “Chúng ta phải làm cái gì đó
cho cha, tôi chịu đựng quá đủ những thứ như sữa tràn ra ngoài, tiếng
loảng xoảng trong ăn uống và thức ăn rơi xuống sàn rồi”. Thế rồi vợ
chồng người con liền để một chiếc bàn nhỏ ở góc nhà.
Vậy
là từ đó người cha già ăn một mình ở chiếc bàn nhỏ trong khi cả nhà vui
vẻ bên chiếc bàn lớn. Ông lại làm vỡ chiếc đĩa của mình mấy lần và
người con lại chuyển cho ông sang chiếc bát gỗ để đựng thức ăn. Họ chỉ
nhìn lướt qua ông rồi lại vui vẻ trò chuyện với nhau, mặc cho những giọt
nước mắt ứ đọng trong đôi mắt người cha khi ông ngồi ăn một mình. Thỉnh
thoảng họ lại càu nhàu khiển trách ông mỗi lần ông làm rơi thìa hay
thức ăn ra ngoài. Chỉ riêng đứa con trai bốn tuổi của họ thì im lặng theo dõi tất cả.
Vào
một buổi tối trước bữa ăn, người cha chú ý đứa con nhỏ của mình đang
nghịch những mảnh gỗ trên sàn. Anh ta ấu yếm hỏi đứa trẻ:
- Con đang làm gì vậy?
Đứa trẻ mỉm cười trả lời:
- Con đang làm những chiếc bát gỗ nhỏ để cha mẹ đựng thức ăn khi sau này cha mẹ về già.
Đứa
trẻ tiếp tục mỉm cười nhìn cha rồi nhanh chóng quay trở lại công việc
dở dang của nó. Câu trả lời của đứa trẻ khiến bố mẹ nó sững sờ.
Nước
mắt bắt đầu lăn trên má họ. Mặc dù không có một lời nào được thốt ra
nhưng họ biết họ cần phải làm gì. Bữa tối hôm đó người chồng cầm lấy bàn
tay của ông cụ và dịu dàng dắt ông ra bàn ăn cùng mọi người.
Từ
đó người cha già lại bắt đầu cùng ngồi ăn với con cái và đứa cháu nhỏ.
Vợ chồng người con cũng không còn để ý đến những chuyện như chiếc thìa
bị rơi, sữa đổ ra ngoài hay chiếc khăn trải bàn bị bẩn nữa.
Trẻ
con có những cảm nhận rất ngây thơ nhưng lại đáng chú ý cho chúng ta
học hỏi. Chúng quan sát bằng mắt, chúng lắng nghe bằng đôi tai và tư duy
của chúng được hình thành khi tiếp nhận những thông điệp từ người lớn.
Nếu
chúng nhìn thấy chúng ta đang cố gắng tạo dựng một bầu không khí gia
đình ấm ấp và đầy yêu thương cho những thành viên trong nhà, chúng sẽ
học theo thái độ đó cho cuộc sống của chúng khi lớn lên. Các bậc cha mẹ
nên biết rằng từng cử chỉ nhỏ bé thôi cũng sẽ tạo nên nhân cách tương
lai của đứa trẻ.
Hãy bắt đầu xây dựng cho trẻ từ những viên gạch nhỏ của yêu thương ngay từ bây giờ, ngay ngày hôm nay và mỗi ngày đều như vậy.
(st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.