Ba!
Trong cuốn tập này - giọt lệ đầu tiên con xin nhỏ xuống linh hồn Ba. Đứa cháu đích tôn của giòng họ Huỳnh Việt xin cúi đầu trước anh linh của Ba - của Nội - và của những người đã khuất, để không dám nguyện thề hay cầu xin một điều gì cả.
Biết sao bây giờ Ba? Con không biết phải nói sao - con không biết phải tưởng nghĩ điều gì. Đứa con trai của Ba đã 28 tuổi đời nhưng chỉ ôm mỗi một nỗi niềm u uẩn thôi Ba ơi.
Ngày nhận được tin Ba chết. Con đớn đau trong lặng lẽ. Dòng tin dữ chỉ như một sự chứng thực những quặn thắt âm thầm suốt mấy năm qua trên dòng đời tăm tối. Ba chết thật rồi!...Trời mưa mù buổi sáng lạnh tái tê. Ngọn núi trước mặt nhòa trong màn nước buồn thương đưa hồn con loãng vào bao la của cỏi ngàn đời vĩnh biệt. Con muốn khóc. Muốn khóc một cách ngon lành tự nhiên theo từng hồi co thắt của trái tim. Con muốn nước mắt con thấm vào từng niềm yêu thương của tình nghĩa cha con - để rồi sẽ cuốn phăng mọi điều bỉ ổi của thế gian này. Tiếng khóc của con sẽ vươn lên trời cao quyện chặt lấy hồn Ba - và sẽ dội vào mặt những ti tiện đê hèn xuẩn ngốc của thế thời ngược ngạo. Nhưng Ba ơi - không hiểu sao con mím chặt môi lại. Con cắn chặt răng kìm hãm hơi thở nghẹn ngào và cơn run của uất khí. Không hiểu sao da mặt con đanh cứng lại và nghe khí lạnh toát ra. Con thẩn thờ buông thỏng tiếng thốt - "Ba chết rồi!" - và để rồi nước mắt con chỉ trào tuôn âm thầm giữa những canh trường trăn trở thôi Ba ơi!
Làm sao con quên được những làn khói thuốc tản mạn trên trán Ba chứa đầy những nếp nhăn lo nghĩ cho đường đời của chính bản thân con. Ba!... Đường đời của riêng con hay đường đời của cả thế hệ chúng con?... Đường đời của thế hệ chúng con hay đường đời của những thế hệ Việt Nam nối tiếp trong quanh co không lối thoát?... Ba!... Làm sao Ba toan tính được cho riêng con - cũng như con làm sao vững bước được cho riêng con khi mà con đường chung kia vẫn hổn loạn mịt mù và đứt đoạn?
...
những ngày về lại với mẹ và các em- 1982.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.