Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một
nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời
cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ
gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật
bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế
nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ
biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.
Thấy
Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu
buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường
vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim
băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái.
Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt
mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững
chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng
thành”.
Vị
nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực
luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc. “Thế người cha sẽ đặt
con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối
đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”. “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh
vác cả gia đình”, ông Trời đáp.
Ông
Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo
vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt
của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao
dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe
mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại
chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt
lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta
đang khóc.
Xong
việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng
đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra
ST
***